Câu chuyện thần kỳ về xà đơn treo tường
“Anh hai à, anh có biết không, giờ em đã trở thành cô giáo rồi, hôm nay là ngày đầu tiên em đứng trên bục giảng đó” Quá khứ như ùa về trong tôi, tất cả như một giấc mơ.
Tuổi thơ của tôi là những tháng ngày rửa mặt bằng nước mắt. Có lẽ, nếu không có anh hai, không biết tôi sẽ như thế nào. Mẹ tôi mất sớm, ba lấy vợ hai. Hai anh em tôi như cục nợ, như cái gai trong mắt ba và dì. Không hôm nào tôi và anh hai không chịu những trận đòn roi của ba và dì dù chẳng làm chuyện gì sai. Tôi nhớ mãi hình ảnh anh hai ôm chặt tôi dặn đừng có khóc coi chừng ba tức ba đuổi ra đường. Anh hai ôm hết những cú đòn roi về phía mình, người anh hai đầy sẹo và ghẻ. Anh hai hơn tôi 4 tuổi. Ba chỉ cho anh học hết lớp 5. Sau đó anh hai phải ở nhà chăn vịt. Tuổi thơ của chúng tôi không có lấy một món đồ chơi nào, nhưng anh hai luôn dành tất cả những gì có thể cho tôi hết.
Còn nhớ, có một hôm hai anh em đi ngang qua một cửa hàng bán đồ thể thao, họ có treo một cái
xà đơn treo tường, anh hai thích lắm, cứ đứng ngắm nhìn mãi. Tối hôm đó về, anh hai cứ lẩm bẩm tên cửa hàng đó mãi, “Đại Việt Sport, Đại Việt Sport, ba mua cho con
xà đơn ở Đại Việt Sport” Lúc đó, tôi đã hứa rằng, sau này nhất định phải kiếm tiền mua tặng anh hai. Nhưng ngày đó đã không tới… Anh hai luôn muốn tôi sau này làm cô giáo, đi dạy học sinh, đi dạy đừng thu tiền học sinh, lỡ nó không có tiền phải nghỉ học như anh hai thì tội nó. Hôm nay đứng trên bục giảng tôi đã khóc rất nhiều. Tôi khóc vì nhớ anh hai, khóc vì thương anh, khóc vì hình ảnh một thằng bé 10 tuổi phải quỳ dưới chân ba và vì năn nỉ cho em gái nó đi học. Cuộc đời này tôi sẽ không quên được câu nói của hai: "Con sẽ ở nhà chăn vịt, lấy tiền cho em con đi học, mai mốt nó làm cô giáo”.
Ngày tôi đậu đại học, anh hai cũng vào thành phố nuôi em gái ăn học. Cái gì anh hai cũng làm. Anh hai làm ngày làm đêm lo cho em gái đi học. Anh hai chưa bao giờ nặng lời với tôi dù bất cứ chuyện gì, rồi anh hai cũng biết yêu. Lúc đó tôi đã rất buồn, hụt hẫng vì tình cảm anh hai dành cho mình bị san sẻ đã bị san sẻ. Và buồn hơn nữa là anh hai yêu đàn ông. Tôi đã quá ích kỉ và trẻ con. Anh hai và người đó làm bốc vác đêm ở bến tàu. Họ yêu nhau và cảm thông với số phận của nhau, tình cảm của xuất phát từ sự chân thành. Có một hôm, thấy anh hai và người yêu đi cùng nhau, tôi đã nói những lời không hay với họ. Rồi tôi thấy anh hai khóc. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh tôi khóc, những trận đòn roi đến toé máu chưa một lần làm anh hai khóc nhưng hôm nay anh hai khóc trước mặt tôi. Tôi chưa bao giờ ủng hộ anh hai dù chỉ là một phút giây, từ đó hai anh ít nói chuyện hơn. Anh hai cũng trở nên lầm lì cho đến khi anh hai nằm trên giường bệnh.
Không tiền, không người thân, cũng chẳng ai dám cho mình mượn tiền, ngoài tôi ra một tay anh Minh chăm sóc cho anh hai. Nhìn cách hai người nhìn nhau, cười với nhau, lúc đó có lẽ tôi đã biết mình đã sai, nhưng đã quá muộn màng Ngày lo tiền chạy thận cho anh, anh Hải đi đến 2 giờ sáng suốt một tuần liền mà nào có đủ. Lúc đó, tôi đã tin, tin tình yêu của anh hai là thật. Anh Minh là người cầm hũ tro tàn một kiếp người khổ đau của anh hai tôi “Anh hai đi rồi, anh mang cả tuổi thơ của em đi anh có biết không anh?”. Nếu quan tâm đến các sản phẩm của Đại Việt Sport như :
may chay bo dien, xà đơn gắn tường, giàn tạ đa năng, xe đạp tập thể dục có thể liên hệ qua HOTLINE : 1900 6753 để được tư vấn miễn phí về sản phẩm.